XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Thật ra thì em rất trong sáng


Phan_35

Bờ biển vốn đang náo nhiệt, mười phút sau liền trống trải vô cùng, vài vị giáo sư đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau không rõ vì sao, mà Tiếu Vũ Hàm lại nhoẻn miệng cười.

Trở về khách sạn, lại thu dọn hành lý xong xuôi, cầm lấy thẻ phòng, Dạ Ngưng cùng lão Đại đi vào.

Tiêu chuẩn hai người một phòng, cũng không tệ lắm, điều hòa ti vi đầy đủ mọi thứ, Dạ Ngưng cởi giầy, nằm trên giường.

Lão Đại kéo rèm lại, nhíu mày nhìn nàng: “Lão Tứ.”

“Làm sao?” Dạ Ngưng không kiên nhẫn làu bàu, gọi mình làm gì? Không biết mình đang phiền lòng à? Aish, nếu có thể ở cùng một phòng với Vũ Hàm thì tốt rồi.

“Không phải chứ tao nói mày có thể có chút nhân tính được không?” Lão Đại thấy Dạ Ngưng thái độ như thế, ngọn lửa trong lòng liền phun trào.

Dạ Ngưng híp nửa con mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy cười nhạo: “Lão Đại, phải mở rộng lòng mình, tao biết tao và Vũ Hàm ở bên nhau khiến mày có cảm giác như gả con gái đi lấy chồng vậy, cũng biết mày mỗi lần sau khi tranh giành tình cảm với Vũ Hàm thất bại thì cõi lòng rất chua xót, đây là sự thật, mày không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận. Cũng như năm đó mày với bạn trai mày nắm tay nhau đi dạo phố, tao bảo mày mang về một phần gà om nước sốt, mày lại đem về cho tao nửa phần khoai tây chiên còn thừa, mày biết không? Từ ngày đó tao liền thề, một khi tao tìm được người mình thích, nhất định cũng phải cho mày nếm thử loại cảm giác này!”

Nghĩ lại quá khứ đầy ảm đạm, trong lòng Dạ Ngưng còn có chút tức giận, lão Đại vừa nghe thấy nàng nói như vậy liền phẫn nộ: “Mày còn nói? Năm ngoái ba người chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm, tao bị tiêu chảy đi WC, không phải chỉ đi hơi lâu thôi sao? Mày đã nói với bạn trai tao cái gì? Hỏi có phải tao lại mang thai không? Lại!!! Mệt cho mày nghĩ ra, tao một hoàng hoa đại khuê nữ mà mày lại dùng cái từ ‘lại’, sau mày có biết lúc tao đi ra hắn dùng cái bản mặt như thể bị lừa đá hỏi tao đã ‘có’ được bao lâu rồi không? Tao đã nói gì mày chưa? Đâu giống như mày, vì cô Tiếu, tao chết mày cũng không thèm quan tâm!”

Dạ Ngưng vốn chỉ trêu lão Đại, cũng không ngờ người này thật đúng là nóng tính, nhìn lão Đại tức đến mặt mày xanh mét, Dạ Ngưng nhún vai, bật dậy từ trên giường: “Lười tranh luận với bà mẹ già thời kì mãn kinh như mày, tao đi tắm đây, Mộng mụ mụ, chào.”

Nói xong, Dạ Ngưng mang theo đồ rửa mặt đi vào phòng tắm, gần đến lúc đi vào còn không quên quay đầu liếc lão Đại một cái, nhìn ánh mắt hung tợn của lão Đại, Dạ Ngưng nở nụ cười, cúi lưng, lắc lắc cái mộng, vặn vẹo uốn éo.

……

Biểu hiện kiêu ngạo đến cực điểm của Dạ Ngưng làm cho lão Đại cả người xù lông, tế bào toàn thân từ trên xuống dưới tên là “phẫn nộ” đều bị đốt cháy lên, ngay lúc cô cắn răng muốn xông lên trước đạp thật lực vào cái mông kia của Dạ Ngưng thì cửa phòng tắm liền “phanh” một tiếng đóng lại.

Hít sâu một hơi, lão Đại cố gắng an ủi chính mình, không cần, trăm ngàn lần không cần chấp nhặt với kẻ ngu ngốc!

Chậm rãi tiêu sái đi đến bên giường, lão Đại ngồi xuống, cầm lấy chén, uống nước để đè nén tinh thần, vừa lúc có thể dập tắt được phen lửa giận này thì trong phòng tắm lại truyền ra tiếng ca nhẹ nhàng vui vẻ của Dạ Ngưng: “Mùa xuân ở nơi nào a, mùa xuân ở nơi nào, mua xuân ở trong vòng tay của Mộng mụ mụ, nơi này có hoa hồng a, nơi này có cỏ xanh, còn có Mộng mụ mụ nằm mơ vui tươi thanh thản, a á a à a……”

“Bốp” một tiếng đập thẳng cái chén lên bàn, lão Đại đứng phắt dậy từ trên giường, cắn răng, căm tức nhìn cửa phòng tắm.

Dạ Ngưng, mày đây là nhất định phải khiêu khiến điểm giới hạn của tao, nhất định phải xem thỏ cắn người là cái dạng gì phải không?!

Không hề nghĩ ngợi, lão Đại cầm lấy di động ở bên giường, một cú gọi đi.

“A lô.” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm rất mềm nhẹ, chắc là đang buồn ngủ, lão Đại vốn rất không đành lòng, nhưng mà vừa nghĩ đến thanh âm vũ nhục nhân cách kia của Dạ Ngưng, lời nói trong bụng liền xuất thẳng ra miệng: “A, cô Tiếu, em là Mộng Điệp, cô mau tới đây đi, lão Tứ nó té xỉu ở trong phòng tắm rồi, cả người run rẩy, mau chạy nhanh tới đây!”

“Cái gì??!!” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm lập tức thay đổi, từ mềm nhẹ vừa rồi đến run run bất quá chỉ một giây mà thôi.

Lão Đại cắn môi, trực tiếp đặt điện thoại lên giường, lấy tốc độ như bay đi giày, chạy như điên ra khỏi phòng.

Dạ Ngưng ở trong phòng tắm hoàn toàn không biết ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì, tắm rửa đặc biệt vui vẻ. Đang lúc nàng tắm đầy hứng thú, cầm miếng bọt cọ rửa xà phòng trên người thì “phanh” một tiếng, cửa phòng tắm bị đá văng ra. Dạ Ngưng không cần nghĩ cũng biết lại là lão Đại, nàng ngay cả đầu cũng không thèm ngoái nhìn, trực tiếp nâng tay phải ngón giữa, chỉ xuống phía dưới, dùng cái mông nhẵn mịn của mình khinh bỉ đối diện với người ở đằng sau: “Aish, lão Đại, muốn nhìn người ta thì cứ nói thẳng ra đi, buổi tối còn nhiều thời gian như vậy mà, lại vội vàng đến thế sao? Được rồi, ngoan, người ta đồng ý với mày, đêm nay tao tuyệt đối không nghĩ tới Vũ Hàm nửa phần, chuyên tâm bồi tiếp mày, hảo hảo hầu hạ cưng ~”

_Hết chương 66_

Chương 67: Không khống chế được…

“Làm gì thế? Muốn tới thì vào nhanh lên, nếu không thì đóng cửa lại, lạnh chết được!” Đợi thật lâu cũng không thấy lão Đại có phản ứng gì, Dạ Ngưng vò tóc không kiên nhẫn làu bàu nói. Thiệt tình, không phải thời kỳ tiền mãn kinh thì là gì, phiền chết được, không đáng yêu như trước kia chút nào.

Dạ Ngưng và lão Đại từ lúc còn ở khoa chính quy đã cùng tắm rửa với nhau, lúc mới đầu hai người đều rất không được tự nhiên, mặt đầy ngượng ngùng nhìn thân thể đối phương, đợi đến năm thứ tư liền hoàn toàn thay đổi. Dạ Ngưng thường xuyên lười tự thoa sữa tắm, trực tiếp đưa miếng kì lưng cho lão Đại, lão Đại quả thực giống như mẹ nàng vậy, cung cấp phục vụ mang tính toàn thân, ngay cả bộ ngực cũng giúp nàng thoa, có một lần khiến cho bạn học ở một bên nhìn mà nghẹn họng trân trối.

“……”

Người ở phía sau lại vẫn trầm mặc, gió lạnh theo cánh cửa mở nhắm thẳng vào trong mà thổi, Dạ Ngưng khẽ rùng mình, nghẹn một bụng tức, xoay phắt người lại, trừng mắt: “Tao nói mày --”

“Bộp” một tiếng, miếng kì lưng trong tay rơi xuống đất, Dạ Ngưng không thể tin được nhìn người đứng trước mặt: “Vũ, Vũ Hàm?”

Tiếu Vũ Hàm dựa vào cửa, hai tay khoanh lại, cười như không cười nhìn Dạ Ngưng. Hẳn là sắp đi ngủ, trên người chỉ mặc một kiện áo ngủ màu trắng ngà rộng thùng thình, ngực lộ da một mảng da thịt trắng như tuyết, xương quai xanh dưới ngọn đèn phòng tắm ánh lên nhìn đặc biệt mê người, nếu là trước kia, Dạ Ngưng đã sớm nhào tới rồi, nhưng mà lúc này…

“Ách…”

Biểu tình theo thói quen này của Tiếu Vũ Hàm làm cho Dạ Ngưng từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, lập tức nâng tay che kín ngực, hai chân chụm lại với nhau, dịch về phía bức tường.

Ai có thể nói cho nàng…Vì sao Vũ Hàm lại ở trong này không? Lão Đại đâu? Ngay cả cửa cũng trông chừng không xong thì còn có thể làm được chuyện gì nữa?

“A, em trốn cái gì?” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, giận dữ cười đáp, vừa nói còn vừa dùng ánh mắt đánh giá thân thể Dạ Ngưng, không một chút che dấu, trực tiếp tự nhiên.

“Vũ Hàm, cô nghe em giải thích…” Dạ Ngưng cắn môi, khóc không ra nước mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, xong rồi, xong rồi, những lời vừa rồi vốn muốn nói với lão Đại đều để Vũ Hàm nghe thấy hết rồi…Oan uổng quá, cho dù nàng có đói bụng ăn quàng thế nào thì cũng không thể nhào vào lão Đại được, Vũ Hàm, cô nhất định phải tin tưởng sự trong sạch của em!

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng hừ nhẹ một tiếng, nét tươi cười trên mặt tan biến, trong nháy mắt liền trở mặt. Trong lòng cô cũng biết là Dạ Ngưng và lão Đại không có gì, nhưng mà nghe được những lời mang tính cực kỳ khiêu khích kia thì lòng rất không thoải mái, huống chi người cô yêu đến tận xương lại cứ đứng trong bộ dạng “nguyên thủy” như vậy ở trước mặt, có ý nghĩ khác thường cũng là chuyện bình thường.

Cổ họng có chút khô khốc, Tiếu Vũ Hàm nhìn rồi lại nhìn Dạ Ngưng chằm chằm. Trước kia cô đã từng tưởng tượng về thân thể Dạ Ngưng, tuy nói sau đó hai người từng bình thản đối diện, nhưng khi ấy phần nhiều bởi vì ngượng ngùng không dám nhìn tới thân thể Dạ Ngưng, mà lúc này đây, nương theo cơn giận có thể nhìn một lượt không xót chút gì, bộ ngực tuy nhỏ lại rất thẳng, hai chân thon dài khép chặt, còn có từng giọt từng giọt nước nhỏ từ trên cổ xuống, kích thích khiến trái tim Tiếu Vũ Hàm đập kịch liệt.

Dạ Ngưng vốn còn không có cảm giác gì, vừa thấy Tiếu Vũ Hàm nhìn mình như vậy liền chột dạ, nàng lúng túng nhìn Tiếu Vũ Hàm, thân mình không biết nên nấp vào chỗ nào, tay lại càng không biết nên che bộ phận nào. Sao, sao chứ, nhìn nàng chằm chằm như vậy làm gì? Không phải muốn cắn người đấy chứ? Nhưng không biết lần này Tiếu Vũ Hàm làm sao, khác hẳn bộ dáng thẹn thùng ngày trước, cứ như vậy tựa vào cửa, không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, ánh mắt kia…làm Dạ Ngưng chỉ hận không thể tìm cái hố mà chui xuống…

Cái khó ló cái khôn, Dạ Ngưng cầm lấy khăn tắm trên bồn, chùm lên ngực, hai tay chuyển xuống, che kín hạ thân.

Tiếu Vũ Hàm ở một bên nhìn Dạ Ngưng, nhìn thấy bộ dáng ranh mãnh lại khẩn trương của nàng, sắc mặt dần nghiêm lại: “Có thể để Mộng Điệp xem, còn tôi thì lại xấu hổ?"

“Hả?” Dạ Ngưng vốn đang căng thẳng thình lình nghe xong một câu như vậy liền sững sờ đứng ngẩn tại chỗ, luống cuống nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Bộ dáng mờ mịt kia của Dạ Ngưng lại càng chọc giận Tiếu Vũ Hàm, cô lật tay đóng sầm cửa lại, ngẩng đầu cười khẽ với Dạ Ngưng.

“Ơ…” Dạ Ngưng theo bản năng lùi lại một bước, không biết Tiếu Vũ Hàm muốn làm gì, nhưng mà cứ có cảm giác nụ cười này rất nguy hiểm. Vũ Hàm cũng không nóng vội đi đối phó với Dạ Ngưng, cô xoay người, trước khóa cửa lại, sau khi làm tốt công tác an toàn, liền giẫm lên sàn nhà ẩm ướt, đi từng bước về phía Dạ Ngưng.

Mỗi lần Vũ Hàm bước một bước, trái tim Dạ Ngưng lại theo đó mà nhảy lên một cái, nhìn Tiếu Vũ Hàm càng ngày càng gần, nàng theo bản năng lui lại phía sau một bước, liếm liếm môi, cố gắng giải thích: “Vũ Hàm, em với lão Đại thực sự không có gì, em còn bực mình với nó thì có, bởi vì em với cô êm đẹp quá cho nên nó mới giận dỗi với em, em vì an ủi nó nên mới nói như vậy…”

Dạ Ngưng càng giải thích càng loạn, không biết là bởi hơi nước trong phòng tắm hấp đến choáng váng hay vẫn là bởi ánh mắt mười phần mang tính xâm lược của Tiếu Vũ Hàm dọa nàng đến vỡ mật, miệng lưỡi ngày thường linh hoạt giờ phút này lại ngu ngốc đến đòi mạng. Dạ Ngưng không giải thích nổi, vô vọng nhìn mặt Tiếu Vũ Hàm dần dần tới gần mà nói không nên lời, hoảng sợ chớp mắt, làm một động tác nuốt nước bọt.

Tiếu Vũ Hàm cũng không nói gì, lời Dạ Ngưng giải thích một câu cũng nghe không lọt, chỉ cứ thế nhìn chằm chằm Dạ Ngưng.

“Vũ Hàm…” Dạ Ngưng khiếp đảm nhìn Tiếu Vũ Hàm, muốn giải thích lại không biết bắt đầu nói từ đâu, mà loại tư thái sắc bén này của Tiếu Vũ Hàm lại làm cho nàng có chút sợ hãi…

“Lấy ra.” Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng nghe liền ngẩn người, tay đang cầm khăn tắm nắm thật chặt, hỏi lại: “Gì cơ?”

“Tay.” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm vẫn vô cảm như trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Dạ Ngưng, ngọn lửa trong mắt cơ hồ thiêu cháy nàng. Dạ Ngưng lập tức đỏ mặt, cắn chặt môi, ủy khuất nhìn Tiếu Vũ Hàm, miệng cắn đến mức sắp nát mất, cuối cùng vẫn chậm rãi buông lỏng tay ra, ngón út vẫn giãy dụa tóm lấy một góc khăn tắm.

Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, không chớp mắt nhìn nàng.

“…”

Dưới sự áp bách của Tiếu Vũ Hà, Dạ Ngưng mấp máy môi, tay đang nắm khăn tắm liền buông ra, trượt…

Khăn tắm ướt sũng dán trên người Dạ Ngưng, cũng không bởi vì tay nàng bỏ ra mà rơi xuống đất, điều này làm cho lòng Dạ Ngưng ít nhiều có chút dễ chịu, nhưng điều làm cho nàng vạn vạn lần không thể tưởng được là…

Tiếu Vũ Hàm dướn người lên, vươn tay tóm lấy khăn tắm trước ngực Dạ Ngưng, giơ cánh tay, lập tức ném đi. Động tác có hơi chút giống khi vung cờ, phóng khoáng tự nhiên lưu loát đến cực điểm, chỉ khổ cho Dạ Ngưng…

Dạ Ngưng khóc không ra nước mắt nhìn khăn tắm rơi xuống dưới chân Tiếu Vũ Hàm, kia nhưng là khăn mà nàng cùng Vũ Hàm mua khi đi siêu thị trước lúc đi du lịch mà, là Vũ Hàm tự chọn cho nàng.

“Vũ Hàm, cô làm gì thế?” Dạ Ngưng trợn mắt với Tiếu Vũ Hàm, đau lòng cái khăn tắm của mình, như thế nào nàng cũng không tin tiếp theo Tiếu Vũ Hàm sẽ “muốn” nàng. Nếu không phải là “muốn” nàng, vậy thì hung dữ như thế làm chi, khăn tắm của nàng…Trên sàn đầy nước, bẩn như thế, làm sao mà giặt được chứ.

Hôm nay hiển nhiên Tiếu Vũ Hàm rất không bình thường, để ý cũng không thèm để ý chiếc khăn tắm bị bẩn kia của Dạ Ngưng, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng, thẳng cho đến khi Dạ Ngưng ngậm miệng lại, nhìn cô cười lúng túng, đợi đến đúng lúc nàng quay đầu, thế này mới tiến lên, kéo một cái đem Dạ Ngưng kéo vào lòng, cũng không bận tâm đến việc người nàng ướt sũng, cúi đầu hôn.

“A, cô --” Dạ Ngưng hoảng sợ, trợn to hai mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Căn bản không để Dạ Ngưng nói, thân thể Tiếu Vũ Hàm liền ngả về phía trước, đặt Dạ Ngưng lên trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch.

Lạnh quá…

Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương truyền tới từ sau lưng khiến Dạ Ngưng không nhịn được mà run rẩy, môi bị Tiếu Vũ Hàm tùy ý xâm phạm, thân thể cũng bị tùy ý xoa nắn, đến cuối cùng mọi lời lẽ đều bị Tiếu Vũ Hàm cuốn vào trong miệng. Dạ Ngưng thở hổn hển từng hơi, thân thể run run đến lợi hại, từng đợt sóng nhiệt trong cơ thể ào ào đánh tới, cái lạnh như băng ở sau lưng cũng không tính là gì. Dạ Ngưng nhắm hai mắt lại, nàng không biết hôm nay Tiếu Vũ Hàm làm sao vậy, không rụt rè như ngày trước…mà là hoàn toàn bùng nổ, mệt cho nàng trước kia cứ nghĩ mình sẽ làm “công” cả đời, đã bao giờ ngờ tới sẽ có ngày hôm nay đâu, nàng có loại cảm giác sắp bị Tiếu Vũ Hàm nuốt chửng luôn rồi…Ai có thể nói cho nàng không? Vũ Hàm rốt cuộc bị cái gì nhập vào người vậy, tại sao, tại sao lại trở nên “cường” như thế a!

Trái ngược với Dạ Ngưng không biết phải làm sao, Tiếu Vũ Hàm lại có chút không khống chế được, tay đã không kìm được mà run run, không thể khống chế khí lực của mình, chỉ nghĩ muốn chà đạp người ở dưới thân, cảm thụ được Dạ Ngưng hô hấp dồn dập, không nén được mà rên rỉ, còn có thân thể đang run rẩy nhè nhẹ kia, hai chân càng ngày càng vô lực, liền chỉ cảm thấy ngọn lửa che dấu trong lòng đã lâu trong nháy mắt bị thổi bùng lên.

Đây là cảm giác mà mỗi lần hôn môi lúc trước đều chưa từng có, Tiếu Vũ Hàm thích Dạ Ngưng như vậy, là một nàng chân thực tự nhiên nhất…

“Vũ Hàm…” Dạ Ngưng thở hổn hển gọi tên Tiếu Vũ Hàm, bắt được bàn tay đang dần dần di chuyển xuống, không thể như thế…Tuy rằng ngày này nàng đã chờ mong thật lâu, nhưng cũng không thể là lúc này được, ở xung quanh đều là giáo sư sinh viên mà, nếu như bị ai đó phát hiện, vậy hậu quả…

“Em không lên tiếng là được rồi.” Không hổ là giáo sư, Vũ Hàm rất nhanh liền phân tích vấn đề xảy ra. Dạ Ngưng không nói gì nhìn Tiếu Vũ Hàm, vừa định nói gì đó thì từ bộ ngực lại truyền đến một trận cảm giác tê dại.

“Uhm…” Nhịn không được cũng không kiềm được, Dạ Ngưng rõ ràng nghĩ không muốn để cho Tiếu Vũ Hàm đắc ý như vậy, nhưng mà…người đang hôn lên người mình thực sự là Tiếu Vũ Hàm. Dạ Ngưng thở dài, buông bàn tay đang giữ lấy tay cô ra, cánh tay vòng lên ôm lấy cổ cô, dướn người lên.

Nàng có thể lý giải được Tiếu Vũ Hàm, đã yêu nhiều năm như vậy, muốn không nghĩ tới chuyện kia cũng không được, về mặt đó của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nhưng lại có mười phần tự tin, nàng tin tưởng, cho dù dáng người nàng có không đẹp thế nào, ngực có nhỏ đến đâu, thì chỉ cần là của nàng thì nhất định Vũ Hàm cũng sẽ coi là bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay. Khụ…tạm thời không nói đến vấn đề khao khát, coi như là giúp Vũ Hàm hạ hỏa đi, tuy nói thì thời gian địa điểm cũng không tốt…Nhưng mà, ai có thể khiến cho cô ham muốn đây…

Mệt cho Dạ Ngưng bị tra tấn thành ra như vậy rồi mà còn có thể lý trí phân tích, Tiếu Vũ Hàm nắm chặt ngực của người trước mặt, thân thể theo động tác của nàng mà lắc lư, ánh mắt cô dần dần mê loạn, hôn cũng trở nên lộn xộn, xoa nắn thân mình Dạ Ngưng dường như có chút thô bạo. Cho tới bây giờ Dạ Ngưng cũng chưa bao giờ từng thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy, càng đáng sợ là động tác như thế của Tiếu Vũ Hàm dĩ nhiên lại làm cho nàng có một loại khoái cảm chịu “ngược”…

“Đã sớm muốn làm như vậy với em…” Cắn mút da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết của người ở dưới thân, Tiếu Vũ Hàm thì thào nói nhỏ.

“Uhm --” Bị một câu của Tiếu Vũ Hàm kích thích khiến cho nhịn không được mà bật lên tiếng rên, Dạ Ngưng gắt gao cắn chặt môi dưới, cánh tay đang ôm lấy Tiếu Vũ Hàm liền dùng sức bám lấy lưng cô.

Đáng giận mà, Vũ Hàm, cô đây là học với ai hả, dĩ nhiên lại còn biết dùng lời lẽ khiêu khích.

_Hết chương 67_

Chương 68: Hai tuần…

Ánh đèn màu da cam đầy ái muội tràn đầy trong căn phòng, Dạ Ngưng ngửa mặt há mồm thở hổn hển, tay vô lực bám lên đầu vai Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm…rốt cuộc…rốt cuộc thì muốn thế nào a……”

“Ừm.” Tuy rằng Tiếu Vũ Hàm thấp giọng đáp lời, nhưng lại vẫn không thèm để ý tới Dạ Ngưng, tiếp tục màn hôn của mình. Dạ Ngưng bị chuỗi nụ hôn kia tra tấn đến cả người run rẩy, hai chân theo bản năng quắp lấy eo Tiếu Vũ Hàm, như con rắn quấn chặt lấy cô.

Thật khó chịu…Vũ Hàm là đang trừng phạt nàng sao…

Tiếu Vũ Hàm cảm giác được sự khát vọng của Dạ Ngưng, bàn tay hơi trượt, chuyển qua phía trong đùi, hơi chút trêu chọc khơi gợi mang ra một tay đầy ái dịch trơn nhẵn.

Dạ Ngưng sống chết cắn chặt môi, thân thể run rẩy đến lợi hại, bàn tay đang ôm lấy Tiếu Vũ Hàm cũng không còn sức, mà động tác ngửa đầu ra đằng sau lại khiến cho nàng không thể không nhìn thẳng vào hình ảnh chính mình trong tình trạng ẩn nhẫn thảm hại mơ hồ phản chiếu trong gương kia. Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng nâng bàn tay không còn chút khí lực nào lên, che mắt mình lại.

Được rồi, tạm thời giả bộ làm đà điểu đi…

Phát giác ra động tác nho nhỏ của Dạ Ngưng, ngón tay đang tác quái dưới hạ thân của Tiếu Vũ Hàm lại vặn vẹo thêm vài cái, Dạ Ngưng lập tức rên lên thành tiếng: “Uhm…rốt cuộc cô muốn…cô muốn như thế nào……” Dạ Ngưng đứt quãng nói xong liền thở dốc hỗn loạn rên rỉ, thanh âm có chút méo mó, phóng đãng nói không nên lời, cho dù ngày thường nàng tự xưng là da mặt không mỏng, nhưng mà hiện tại…

Giờ khắc này Tiếu Vũ Hàm nào còn có chút ôn nhu giống ngày xưa, tay phải nâng lên, tóm lấy bàn tay vướng víu đang che trước ngực của Dạ Ngưng, giơ cao, đặt trên đỉnh đầu nàng, không cho nàng cử động.

“Vũ Hàm! Vũ Hàm đâu?!”

Dạ Ngưng đang bị đè ở trên bồn đá nghe được thanh âm quen thuộc này, thân mình liền cứng đờ, lập tức mở to mắt, tay chống xuống phía sau muốn ngồi dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Tiếu Vũ Hàm hạ xuống một đạo mệnh lệnh, ngẩng đầu nhìn Dạ Ngưng, hai mắt tràn ngập tơ máu, bị dục vọng tra tấn đã sớm mất đi lý trí, nếu không phải biết lần đầu đau đến mức nào thì sợ cô đã sớm bỏ qua những màn vuốt ve mơn trớn dạo đầu trước này, nhịn không được mà “muốn” Dạ Ngưng luôn rồi.

“Vũ Hàm, có…a --” Lời tiếp theo của Dạ Ngưng bị bàn tay Tiếu Vũ Hàm trêu chọc phá thành mảnh nhỏ, thân mình mất đi trọng tâm ngửa ra sau. Còn không đợi nàng kịp phản ứng, hai chân đã bị tách ra, Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, một ngụm cắn điểm phấn hồng trước ngực nàng. Dạ Ngưng run bắn lên, bật thốt tiếng rên rỉ.

“Cô không thể vào, cô Tiếu và Dạ Ngưng đang ở bên trong.” Là tiếng của lão Đại…Dạ Ngưng há miệng thở dốc, không được, nhất định có chuyện gì đó.

“Vũ Hàm, Vũ Hàm --” Dạ Ngưng đưa tay đẩy Tiếu Vũ Hàm, lần này quả thật dùng sức, Tiếu Vũ Hàm đang hôn đến mê mẩn bất ngờ không kịp phòng bị liền bị đẩy ra, ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng đanh lại nhìn Dạ Ngưng, từng lọn tóc tán loạn trên trán, trong mắt tràn ngập lửa giận, tiến lên vài bước, muốn tóm lấy Dạ Ngưng.

Oái --

Thân thể hoàn toàn trần truồng của Dạ Ngưng không ngừng lùi lại, giơ tay lên, sốt ruột chỉ vào cánh cửa: “Vũ Hàm, là Mạt Mạt, cô nghe một chút đi.”

Tiếu Vũ Hàm hơi chần chừ, dừng chân lại, nghiêng tai lắng nghe.

“Trời ạ, em cút ngay ra cho tôi.” Thanh âm Mạch Mạt ẩn ẩn mang theo lửa giận, lão Đại tựa hồ còn nói cái gì đó, hai người ở trong nghe không rõ lắm, ngay sau đó là một tiếng động thật lớn, Dạ Ngưng nhắm mắt lại.

Khẳng định lão Đại bị đá ngã xuống đất rồi.

“Vũ Hàm, đi ra, Lâm Phong tới tìm tôi!” Cửa phòng tắm bị đập vang lên “rầm rầm”, Dạ Ngưng lắng nghe lời Mạch Mạt nói, khó hiểu nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm, vừa nhìn một cái, mặt liền biến sắc.

Tiếu Vũ Hàm mặt cắt không còn giọt máu, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn nàng.

“Vũ Hàm, Mạch --” Chưa từng nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm kinh hoảng luống cuống như vậy, lòng Dạ Ngưng cũng theo đó mà khẩn trương hẳn lên.

Tiếu Vũ Hàm bối rối cúi đầu, cố gắng cài lại dây lưng áo tắm, sau khi vội vã buộc lại xong liền ra mở cửa, đi ra ngoài.

Cửa bị mở ra, một cỗ gió lạnh theo đó tràn vào, Dạ Ngưng còn lõa thể tựa vào bờ tường, trong lòng sinh một tia sợ hãi.

Đây là…làm sao vậy?

“Mạt Mạt, chuyện gì xảy ra?” Tiếu Vũ Hàm sốt ruột nhìn Mạch Mạt, vốn lần này đi du lịch, Mạch Mạt bận rộn việc công tác Đảng nên không đi cùng, giờ hơn nửa đêm lại chạy tới, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Mạch Mạt đứng tại chỗ, nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm từ trên xuống dưới, lắc đầu: “Vũ Hàm, Lâm Phong tới tìm tôi, trực tiếp hỏi tôi cậu và Dạ Ngưng có quan hệ gì.” Mạch Mạt đi thẳng vào vấn đề, nói chủ đề trực tiếp.

“Cậu nói thế nào?” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút run rẩy, Mạch Mạt cảm giác được, nắm lấy tay cô: “Ông ấy là cậu ruột của cậu, sẽ không làm gì quá đáng đâu.”

“Đương nhiên tôi biết! Nhưng mà Dạ Ngưng!!!” Bởi vì sốt ruột, Tiếu Vũ Hàm bất giác có chút nặng lời, Mạch Mạt biết chỉ là cử chỉ vô tâm của cô nên cũng không để ý, chỉ nắm tay cô an ủi.

Nắm tay Mạch Mạt, tâm Tiếu Vũ Hàm loạn thành một đoàn, cậu nàng có bản lãnh thế nào, cô đều hiểu hơn bất kỳ ai khác. Lúc trước bởi vì chuyện của chị, ông ấy đã gần như ngã gục, giờ lại…

“Ông ấy chắc cũng nhanh chóng tới đây thôi, cậu mau về phòng thay quần áo đi, bộ dạng cậu thế này --” Mạch Mạt nhìn Tiếu Vũ Hàm muốn nói lại thôi, mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ hồng, không nói gì, vội vàng đi ra ngoài.

“Chuyện gì thế?” Dạ Ngưng mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi ra, mái tóc ướt sũng xõa tung trên vai, vẻ mặt buồn bực nhìn lão Đại, lão Đại vẫn đứng ở cửa, vừa rồi hai người kia đối thoại cô cũng đứng đó, trầm mặc nửa ngày, cô ngẩng đầu, nhìn Dạ Ngưng, lắc lắc đầu.

Trở lại phòng, Tiếu Vũ Hàm thay áo, chải tóc gọn gàng, vừa đi giày cao gót xong, di động liền vang lên.

Nhìn tên báo hiện lên trên di động, mặt Tiếu Vũ Hàm có chút tái nhợt, do dự một lát liền cầm lên. Mạch Mạt vẫn đứng bên cạnh cô, nhìn Tiếu Vũ Hàm cắn môi gật đầu, nhìn vẻ mặt khổ sở ẩn nhẫn của cô, lòng cũng theo đó mà như lửa đốt.

“Ông ấy ở đại sảnh.” Tiếu Vũ Hàm thấp giọng nói, Mạch Mạt gật đầu, nắm tay cô: “Không có chuyện gì đâu, Vũ Hàm, có thể ông ấy cũng chỉ đoán thôi.”

Mặt Tiếu Vũ Hàm trắng bệch, không đáp, trong đầu lại hiện lên đủ loại hình ảnh. Nhớ rõ trước kia lúc chị họ và người nọ hoàn toàn tách ra, chú đã từng…suýt chút nữa khiến cho người đó không bao giờ có thể đi được nữa, nếu không phải sau đó chị họ hoàn toàn cắt đứt…

Không, cô không thể để cho loại sự tình này xảy ra với Dạ Ngưng.

Hít sâu một hơi, Tiếu Vũ Hàm cố lấy lại bình tĩnh, đứng dậy, đi giày cao gót đi ra ngoài.

“Vũ Hàm.”

Vốn nghĩ Lâm Phong sẽ ở đại sảnh chờ cô, Tiếu Vũ Hàm không ngờ tới, vừa mở cửa ra liền thấy hắn.

“Cậu --” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng gọi, nét tươi cười có chút miễn cưỡng.

Nửa năm không gặp, dáng vẻ Lâm Phong vẫn như thế, một thân Âu phục màu đen, mặt mang nụ cười mỉm, thoạt nhìn có vẻ thân sĩ ôn nhu, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn của hắn trước kia…

“Sao vậy, nhìn thấy cậu không vui à?” Lâm Phong nhìn Tiếu Vũ Hàm cười, trừ Lâm Nhược Nhiên ra, trên đời này người thân thiết với hắn nhất chính là Tiếu Vũ Hàm, là giọt máu duy nhất của người chị gái đã mất, hắn nhất định sẽ không để cô dẫm vào vết xe đổ của con gái mình.

“Không có…” Tiếu Vũ Hàm cúi thấp đầu né tránh.

Lâm Phong nhìn cô có chút đăm chiêu cười cười, giơ tay, chỉ chỉ hành lang: “Đi thôi, ra đại sảnh trò chuyện.”

“Vâng.” Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng đáp lời, gian nan lê bước chân, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lâm Phong. Lâm Phong khi hòa bình thì không có gì khác, nụ cười vẫn nở trên mặt, phía sau còn có vệ sĩ cao lớn vạm vỡ đi theo.

“À, gần đây thế nào, ta nghe Nhiên Nhiên nói con mới mua một căn hộ, chuyện lớn như vậy sao không nói với cậu.” Lâm Phong trò chuyện việc nhà, biểu tình thực sự thoải mái, nhưng Tiếu Vũ Hàm lại vẫn nhíu mày, đầu tâm sự.

“Con…không có gì, cậu bận rộn như vậy.”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .